RAU MUỐNG QUÊ HƯƠNG – thohaythuha
“Nhặt rau muống quặng già không dám vứt”!
Nhớ ngày xưa rau muống ngập bờ ao
Khi nào muốn ăn, rau luộc, rau xào.
Bờ ao đó, chạy ào ra ta hái…
…
Nay ở tận chân trời xa ngái
Nhìn trái, phải, hướng nào:
Cũng mơ thấy vườn rau !
Rau xanh non mơn mởn, lớn rất mau.
Ta với rau, đã cùng nhau đi vào cuộc sống !
…
Rau muống nơi đây:
Cũng góp một phần không thể nào để trống:
Trong bữa cơm chiều, có khách quý đến thăm…
Mớ rau muống ở ngăn tủ biết chăng ?
“Ta đã để dành từ đầu tuần tới cuối…”
…
Chờ khách đến chơi, lòng ta vui phơi phới
Mang thứ rau này ra, nhặt vội thoáng là xong
Vì rau muống ta nhặt nhẩm trong lòng:
“Nhặt rau muống, quặng già, không dám vứt…” /
Thu Hà – Praha cz.
Đọc một bài viết của một bạn nói về ngọn rau muống là thứ thức ăn gần gũi
của bà con cộng đồng ta nơi đất khách quý mến và nâng niu: “Nhặt rau muống
quặng già không dám vứt”… Đồng cảm quá ! Nên tôi viết bài thơ này. Mong tất
cả chúng ta cùng yêu thứ rau mà trời phú cho Đất Nước ta quanh năm nhé.
Rau nhiều vitamin, ngon và sạch.
lee
Tháng Ba 5, 2021 at 2:48 sángnội dung bài thơ gợi cho anh chị nhớ đến hình ảnh nào