NGƯỜI NHÂN HẬU – thohaythuha
Vẫn biết rằng anh có phải vì em
Mà lặn lội gồng mình lên như thế ?
Vẫn biết rằng:
Anh thể hiện mình, trước con rồi để.
Nên sả vai trần, không dễ đâu nghe
Dù thiếu trước, hụt sau, đầu vọng tiếng ong ve.
Anh vẫn cố, em nghe lòng thẩm thấu !
Có nỗi buồn nào chênh vênh
Như ngang trời đang đậu
Nặng trái tim lòng, nên em dấu… giọt thương…
…
Dẫu hiểu rằng: Gãy gánh giữa đường.
Mà sao thấy vẫn thương đến thế..!
Hỏi trời cao, sống cuộc đời dâu bể.
Ngang trái tận cùng, không kể ngày đêm.
Mình em gánh, nặng vẫn cứ trĩu thêm.
Đôi vai yếu, bước bên hai sóc nhỏ.
Giữa trời Âu, ngoảnh tìm đâu chẳng có.
Chút chân tình, để chứng tỏ thơ ngây.
Nhìn trước, nhìn sau…ngẫm hiểu sự đọa đầy.
Thôi phải cố, đôi vai gầy, phải cố…
…
Và thế rồi vùng lên, như tiếng vang bùng nổ
Cả mẹ, cả con … rạng rỡ dưới trời chiều…
Bông hoa lòng, ai đem đến tiếng yêu.
Và chắp cánh, cất lên nhiều đến thế !
Giữa trời xanh, nghiêng mình như thể
Những Công Tử, Nàng Tiên
Vui bất kể đêm ngày…
Bõ những gì… mà ai đã đọa đầy…!?
Vào buổi đầu tiên, những ngày bỡ ngỡ…
Các con dại… sao bây giờ hớn hở ?
Cha thiếu tiền… các con không trăn trở.
Lo gửi về, mà không lỡ nghĩ ngày xưa ?
Một, hai, ba… lòng chẳng nặng cơn mưa.
Nước mắt thấm … ướt đẫm vừa chăn gối.
Không buồn đâu, lòng vẫn vui phơi phới.
Tấm lòng vàng, không nghĩ ngợi mối hiềm qua.
…
Mong hôm nay và ngày mai –
Tình cảm vẫn chan hòa.
Biến điều xấu, thành bồn hoa trước cửa.
Để em bước về, lòng nâng nâng hơn nữa.
Bởi sự bao dung, đã quá nửa cuộc đời.
Dạy dỗ con khôn… làm rạng rỡ đất trời…
…
Anh nghĩ sao ? Hay tại đời ngang trái ?
Và biết rằng: Anh đã sai, có phải ?
Hãy cất một lời… Xin lỗi vợ con đi
Còn nếu không thì thấy thật là kỳ ?
Không thể tự dưng… diệu “VI” như vậy được !?
Thu Hà – Praha cz.
Tặng những người : Vì tương lai con, em chúng ta khi một
mình gánh trọn “ giang sơn” trên vai…vất vả, gian truân,
rồi thành công rực rỡ, đã mở rộng tấm lòng vị tha…
để mang lại cho nhau mọi điều tốt đẹp.