ĐỪNG BUỒN BẠN ƠI – thohaythuha
Có một thời tôi cũng đã chờ ai !
Rồi một sớm mai, xuân về không chờ nữa.
Tim vẫn rát như hơ gần ngọn lửa
Với ý trí quật cường…
Không cho mình nần nữa… đâu nghe !
…
Rồi bỗng dưng vào một buổi trưa hè
Ngẩng đầu lên tôi như nghe tiếng hát
Gió nhẹ ùa về, tôi thấy lòng man mác
Vẫn ngỡ ngàng với tiếng hát quanh đây
À đúng rồi, văng vẳng ở trên cây
Bầy chim ríu ran, ngất ngây vui đến thế !
…
Tiếng lòng tôi nghe dạt dào như thể
Muốn hòa cùng, cũng muốn để bay đi
Vui cảnh thiên nhiên sao thấy lạ kỳ
Mọi vất vả, vân vi như biến mất.
…
Kể từ đó những điều buồn không còn đất
Không cho chúng sinh xôi để che mất mầu hồng
Cuộc sống buồn, thật thảm người biết không ?
Nên ta quyết hướng những điều ta trông phía trước
…
Và thế rồi một ngày như thầm ước:
“Hoàng Tử” đón ta, rồi như rước về Cung !
Cuộc sống đổi thay, sung sướng đến lạ lùng
Ta là thế..! Phải anh hùng là thế !!!
…
Viết ra đây chắc mọi người sẽ “nể” !
Và sẽ vui, sẽ kể về mình ?
Cuộc sống này… ta đã đủ hy sinh…
Nên vui nhé bạn ơi, chuyện tình đơn giản lắm…
…
Chỉ cốt mình, sao cho đằm thắm.
Tính dịu dàng, nhìn, ngắm dễ trông thôi
Cốt trái tim kia là nốt nhạc sáng ngời
Thì bạn hỡi cả đời hạnh phúc nhất.
…
Đừng buồn nữa nghe… nỗi buồn không có đất
Để một ngày vui ngây ngất thuộc về ta
Là niềm vui rực rỡ chói lòa
Là những bước… trải thảm hoa ta đến…
Thu Hà – Praha cz.
Từ tôi là dùng chung cho mọi người, cho mình để viết cho dễ … hehehe…
……….…….
Khuyên chúng ta đừng buồn mà hãy gắng vượt lên. Sau này chắc chắc mọi
điều tốt đẹp sẽ thuộc về mình. Chúc các bạn đọc xa gần thành công.