HƯƠNG ĐỒNG GIÓ NỘI QUÊ TÔI II – thohaythuha
“ Nếu chiến tranh tàn: Tôi đưa em về phố thị ngoài kia
Thăm Hà Nội yêu, đã từ lâu mòn mỏi mong nhớ …”
…
Thăm quê hương anh đã bao ngày trăn trở
Anh mong có ngày gặp gỡ để đón em
Bước đường ta đi, đã tan biến khói đen
Đã trải kín những cánh sen đồng nội.
Đã tỏa hương thơm, rực trời trong màn sương tới
Như cảnh Tiên giăng, thật khó nói thành lời…
…
Anh ngầm yêu và nung nấu thật rồi
Trong thẳm trái tim, cứ sáng ngời hình bóng ấy !
Em tuyệt vời làm tim anh bừng cháy
Ngọn lửa yêu từ đáy trái tim nồng
Để những tháng ngày, anh mòn mỏi chờ mong
Một ngày kia gửi tấm lòng anh thương nhớ…
…
Anh nắm tay em nhìn nụ cười rạng rỡ
Làm cho anh cứ ngỡ giấc mơ về
Đứng cạnh bên em thơm ngát hương đồng quê
Và hai đứa đi về chung một lối
Trái tim vui như gửi điều muốn nói
Tới mọi người ngắm đồng cói quê em
Mờ sương giăng trong làn khói đan xen.
Yêu tha thiết đồng quê em thân ái…
…
Đẹp vô cùng những tấm lòng hăng hái
Khăng khít với nghề mãi mãi của quê hương
Tuyệt vời ơi ! Cảnh em đi trong sương
Anh nhìn ngắm, lòng thầm thương tự nhủ:
Dắt tay em trên con đường cói rủ
Thấy mặn mà và thấy đủ nồng say…
Đẹp vô cùng bức tranh của ngày nay
Cứ sáng rực sáng lên, đợi ngày anh đến !
…
Để đón em kìa… ơi, em thương mến.
Về thăm quê anh: Hà Nội đến là yêu !
Làm cho tình nồng càng đẹp biết bao nhiêu
Ghé sát bên anh, hiểu điều anh muốn ngỏ
Và lời yêu thương hiển hiện rằng đã tỏ
Trong sớm sương tràn… tình thu đỏ trao em !
Mỉm môi cười… ta đứng để người khen…
Thu Hà – Praha cz.
Cảnh đẹp trên cánh đồng cói của quê hương khó ngòi bút nào tả hết nổi !?
Ta nhìn ảnh và cảm nhận thấy thật tuyệt vời quê hương yêu dấu làm cả đất
trời bừng lên, đẹp thật là đẹp…
…
Trong sớm ban mai sương còn bay nhè nhẹ
Mà những bước chân của tình yêu cứ khe khẽ nâng nâng
Để những ánh nhìn… cứ mãi mãi bâng khuâng…
…………
Cùng với những bức ảnh đẹp của nhiếp ảnh gia: Cường Tống