XIN ĐỪNG CHIẾN TRANH – thohaythuha
Đừng chiến tranh nữa ông ơi..!
Khắp nơi bom nổ, đạn rơi mịt mù
Tai họa thảm khốc âm u
Trùm lên thành phố mịt mù chiến tranh
Người chết, thành phố tan tành
Hoang vu như thể một hành tinh hoang
Nước ông, dân sống đoàng hoàng
Mà sao ông trút hàng ngàn tấn bom ?
Dội lên đất nước cỏn con !
Người dân đã khổ, lại còn chiến tranh ?
Đói nghèo nên cứ quẩn quanh
Cuộc đời cơ cực, gầy xanh, héo tàn
Nay bom dội xuống từng đàn
Nhà tan, cửa nát, cơ hàn lại mang
Nhân dân muôn kiếp lầm than
Ông ơi..! Trừng phạt khôn ngoan khác người:
Ông cử người đến tận nơi
Kiểm tra xem họ “bề tôi” thế nào ?
Rồi ông trừng phạt đã sao ?
Ông cho đóng cửa, đề cao ý mình !?
Chứ ông vội vã thình lình
Đáp toàn tên lửa ùng ình ban đêm !
Giấc ngủ tội nghiệp, có nên ?
Vợ con ông ngủ, giường êm, đèn hồng..!?
Bên kia… đang ngủ, tiếng chồng:
Kêu la thảm thiết một vùng trời cao…
Cửa nhà mù mịt khói bao
Người già ngã quỵ, bổ nhào ra sân !
Trẻ em bị xẻ một chân
Máu loang nhỏ giọt nơi gần, nơi xa…
Nóc bay, tường đổ, mất nhà
Pháo vẫn cứ lã… vượt qua trên đầu !
Pháo rơi bất cứ nơi đâu
Cốt là để nối nhịp cầu chiến tranh !?
Buồn thay người lính áo xanh.
Các anh có thích vận hành ném bom ?
Vì ai ? Mà vận nước non:
Thich nghênh để biết HỔ CON là mình ?
Cả hành tinh, đã thật tình:
Biết rằng có chú HỔ rình rất oai..!
…
Đất Nước chỉ biết ăn khoai.
Đói nghèo, sống khổ, hưởng hoài chiến tranh..!?
Xin ông trả lại trời xanh
Cho giấc ngủ trọn…
… Với an lành trong đêm… /
Thu Hà – Praha cz.
Cầu mong THẾ GIỚI hòa bình. Kính mong các ông bình tĩnh thương dân
vì có nhiều cách để đàm phán. Dân vô cùng khổ cực, khi chiến tranh sảy ra.
Xin chiến tranh hãy ngừng đi nhé !