ĐÔI BÀN CHÂN MẸ – thohaythuha
Đôi bàn chân mẹ:
Suốt ngày nhè nhẹ, nối gót đồng quê
Bước chân ven đê, lối về trước ngõ
Mọi người tỏ rõ, bàn chân thân quen
Là của mẹ hiền, hiển nhiên đấy nhé.
Đôi chân khe khẽ, mạnh mẽ kiên cường
Đi suốt dọc đường, thêu dệt tình thương
Ở nơi cố hương – tuyệt tác, phi thường
Bước chân của mẹ…
…
Đắp lên một nhẽ, những bước chân son.
Bước chân các con – in trên khắp nẻo.
Đôi bàn chân chéo, mẹ khéo sinh ra
Đôi chân mượt mà, là chân con mẹ.
Xa xôi vắng vẻ, nhớ mẹ vô cùng
Thương sót hãi hùng… đưa chân ra ngắm..!
Đôi chân đằm thắm, đẹp lắm bữa xưa
Đôi chân bữa trưa, vấp vào kệ cửa.
Giờ thì đã tựa, chân thì đỏ loang.
Máu chảy nhỏ hàng, rõ ràng bất lực..!
…
Chẳng có ai giục, chẳng thể gục đầu !
Nện gót bước mau, dù biết là đau
Dù thời gian lâu…Chúng ta bên nhau…
Tất thành chiến thắng..!
Hòa mình trong nắng, cả một ngày dài
Cứ bước đi hoài, thấm đỏ chẳng phai
Bác sĩ nhún vai… đưa lên thành phố.
…
Lòng không dông tố, tìm chỗ đã ghi.
Rồi thật lạ kỳ… trở về nguyên vẹn.
Giống như đã hẹn, cứ thế là xong
Một ngày mỏi mong, hoàn thành tất cả !
Tuy có hơi lạ, đôi chân ngọc ngà
Lúc trước mượt mà, nay à, băng bó..!
Không sao, chỉ có – hơi chút gió lùa.
Giống như cô rùa, khứa vào phiến đá
Giống như các ả, con của nhà giầu
Gai mồng tơi đâu, đem ra mà lấy.
…
Mẹ ơi đừng thấy, băng bó mà ghê !?
Bước chân đi về, là chân con mẹ.
Bớt đau rồi nhé, vì con vấp thôi.
Vội vã chao ôi..! Làm gì phải vội ?
Đây là cơ hội, bài học nhớ đời…
Hãy cứ thảnh thơi, cho đời sung sướng.
Dù họ là tướng, dù họ là quân
Ta cứ bình thân, nhìn về phía trước
Vội vàng chẳng được, khổ cái thân ta.
Để vấp sảy ra, ta đau, mẹ sót..!?
…
Xin mẹ con chót, vì tính vội vàng.
Nhưng thấy rõ ràng…
Hình con, trong mẹ..!
Thu Hà – Praha cz.
Đã lâu rồi mà những bước chân của mẹ vẫn đọng trong con. Cám ơn cuộc
đời đã cho con được làm con gái của mẹ. Con thương và nhớ mẹ vô cùng.
Và làm gì cũng nhanh thoăn thoắt giống mẹ. Thì chắc cũng có lúc mẹ đau !?
Chân đau: 21 / 3 / 2018.